expr:class='"loading" + data:blog.mobileClass'>

Wednesday 8 August 2012

Bình minh trên biển

Đã một năm trôi qua nhưng mỗi lần ngắm bình minh trên biển là nó lại nhớ về hắn - người đặc biệt của nó.




Nó quay đi giấu giọt nước mắt lăn trên bờ mi. Đã một năm trôi qua nhưng mỗi lần ngắm bình minh trên biển là nó lại nhớ về hắn - người đặc biệt của nó.
Nó là cư dân của một vùng biển đảo xa xôi, nơi tiếng sóng vỗ ì oạp vào vách đá suốt ngày đêm. Tuy sinh sống ở đây chưa được bao lâu nhưng nó yêu mảnh đất này vô cùng. Bởi chỉ có biển mới hiểu được nó, chỉ có biển dịu dàng là người bạn tâm tình của nó. Nhưng ngày hắn chuyển đến, nó đã có thêm một người đặc biệt, một người cũng yêu biển như nó.
Biển bao bọc quanh mảnh đất khắp mọi nơi. Hòn đảo nhô lên giữa biển nhìn từ xa như một con rùa khổng lồ. Cũng vì thế mà người dân đã đặt cho nơi này một cái tên thật đặc biệt: Hòn Rùa. Ngày hắn mới chuyển vào lớp nó, hắn đã ưu ái gọi nó là Rùa. Nó thích vô cùng. Thế là hai đứa trở thành bạn thân.
Nó kết nhất là nụ cười rất ư duyên dáng của thằng bạn. Không những duyên mà còn khoe chiếc răng khểnh xinh xinh nữa chứ. Khối đứa con gái chết đứ đừ vì nụ cười đó của hắn. Nhưng hắn vô tư làm như không biết điều đó, cứ cười toét miệng suốt ngày thôi. Ghét thật.
Nó và hắn đã có thật nhiều kỷ niệm. Nó vẫn còn nhớ hồi cấp 3, hai đứa luôn tranh thủ cúp cua đi lên rẫy bẻ xoài, bẻ ổi trộm. Chiều chiều,hai đứa hai chiếc cần câu tòng teng đi xuống ghềnh câu cá. Nói là câu cá cho sang chứ chúng nó chỉ toàn dính cá ngát đen thui, gai đâm vào tay đau điếng. Mỗi lần bị cá ngát đâm là nó lại bù lu bù loa còn hắn lại dỗ nó bằng chiếc răng khểnh đáng yêu.
Thời gian trôi qua thật mau. Quay qua quay lại, hai đứa đã bước vào lớp 11. Bỗng chốc, hắn trở thành một chàng trai cao lêu nghêu, chơi bóng rất cừ nhưng lại trầm ngâm và ít nói hơn. Nó cũng đã là thiếu nữ, dịu dàng hơn, thùy mị hơn. Cả nó và hắn đều ấp ủ giấc mơ vào đại họccháy bóng, thay đổi cuộc đời nghèo khó nơi đây. Sáng sáng, hai đứa tản bộ ngắm bình minh lên. Cầu cảng vắng bóng người, phía xa xa những đợt sóng nhấp nhô thay nhau tấp vào bờ đá tạo nên những âm thanh quen thuộc. Mặt trời ló dạng, cả mặt biển rực một màu đỏ huy hoàng.Và trong giờ phút đó, giọng hắn nhẹ nhàng bên tai: “Tương lai của chúng ta chắc chắn rồi cũng sẽ huy hoàng như ánh bình minh kia, Rùa nhỉ. Nhưng Heo (tên nó đặt cho hắn) không muốn một mình điđến ngày hạnh phúc đó. Chúng ta đừng làm bạn nữa, Rùa nhé!”. Nó bất ngờ và lúng túng. Nó vẫn chưa sẵn sàng. Nó biết con tim nó đập mạnh mỗi khi nó đối diện với hắn, cùng đi bên hắn nhưng nó vẫn chưa sẵn sàng cho một sự thay đổi. Nó sợ một nỗi sợ mơ hồ. Sợ rồi tất cả sẽ không như còn như xưa nữa. Vì thế, nó im lặng.
Những ngày sau đó, nó và hắn vẫn vui vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn như biết ý nên không còn đả động gì đến chuyện kia nữa. Nhưng nhìn vào mắt, nó biết hắn vẫn đang chờ đợi một câu trả lời.
Ngày 20 — 11, trường tổ chức giải bóng đá giữa các lớp. Đây là dịp hội hè mà bất cứ đứa nào trong trường nó đều mong đợi. Với nó, 20 — 11 năm nay sẽ thật đặc biệt. Nó quyết định sẽ có câu trả lời cho hắn vào chính ngày sinh nhật của hắn. Nó hồi hộp quá.
Ngày xuất trận, tiếng cười, tiếng đùa nghịch vang khắp núi, vọng lại nghe như cuộc hành quân đánh trận của các tướng lĩnh năm xưa. Ai nấy đều vui vẻ. Nhưng hình như sáng nay hắn không được khỏe. Vừa đi hắn vừa ôm bụng nhăn nhó. Lớp nó ra trận đầu tiên. Các cầu thủ đã thay áo để bước vào trận.Bỗng! Một tiếng la thất thanh…Hắn đang nằm đó, mắt nhắm nghiền với cơn đau quằn quại. Nó hoảng loạn chạy vội đi lấy hộp thuốc. Tay chân nó lúng túng chẳng còn chịu nghe lời chủ. Nó sợ hãi, nước mắt dàn dụa. Nhìn hắn đau mà nó tưởng tim nó cũng đang vỡ ra từng mảnh. Nó còn nợ hắn câu trả lời kia mà.
Nhưng cuộc đời nào phải chỉ toàn mộng đẹp. Hắn cứ thế bỏ nó mà đi khi vừa tròn 17 ngày nằm viện, trong chính ngày sinh nhật của mình. Hắn đã bỏ nó, bỏ cả những giấc mơ còn đang ấp ủ, bỏ cả câu trả lời mà nó chưa kịp trao cho hắn. Người ta nói hắn bị ung thu gan giai đoạn cuối mà còn chịu đau nên cơn đau bộc phát không cứu được. Thì ra, bấy lâu nay hắn luôn giấu nhẹm những cơn đau mà nó vô tình bắt gặp. Hắn không muốn làm nó lo lắng. Vậy mà nó vô tư đến vô tâm không nhận ra điều đó. Nó thật ích kỷ. Nó giận bản thân mình thật nhiều. Làm sao nó tha thứ cho bản thân mình được đây…
Thời gian cứ trôi. Ai cũng có những dự tính cho tương lai của mình.Chỉ còn mình nó vẫn ôm một nỗi nhớ và nỗi ân hận khôn nguôi. Càng nhớ hắn bao nhiêu nó càng giận bản thân mình bấy nhiêu. Nước mắt đã cạn nhưng sự ân hận, day dứt thì vẫn đang làm trái tim nónhói đau.
Hôm nay đã tròn một năm ngày hắn ra đi. Nó tổ chức sinh nhật tuổi 18 cho hắn. Chiếc bánh kem nó gửi mua từ đất liền trang trí đẹp mắt. Gió vẫn thổi và sóng vẫn vỗ ì oạp vào bờ đá. Tiếng sóngbuồnthảm quá. Nhìn những bọt biển trắng xóa nó chợt nhớ lời hắn đã từng nói: “Cuộc đời cũng như bọt biển kia. Tất cả sẽ dễ dàng vỡ tan đột ngột như chưa hề tồn tại. Nhưng hết lớp sóng này rồi sẽ đến lớp sóng khác. Bọt biển cứ thay nhau vỡ rồi lại tròn xoe trắng tinh như mới bắt đầu”. Nó suy nghĩ miên man. Có lẽ suốt đời này, nó sẽ không quên nỗi đau này, vết thương này. Sự ra đi của hắn là bài học và cũng để cho nó nhận ra rằng cuộc đời luôn ngắn ngủi và bất trắc vô cùng. Hãy sống cho thật xứng đáng, sống thật hết mình vì ngày hôm nay. Nó hít thở làn gió mát rượi. Nó sẽ tiếp tục giấc mơ mà hắn và nó đã ấp ủ bấy lâu. Có lẽ nơi phương xa hắn cũng không muốn nó bỏ lỡ giấc mơ đó đâu.
Những tia nắng đầu tiên của ngày mới lóe lên ngời sáng trên mặt biển xanh biêng biếc. Cảnh tượng thật huy hoàng chỉ còn mình nó ngắm nhìn. Bây giờ thế và mãi mãi về sau cũng thế. Nhưng nó sẽ mạnh mẽ bước tiếp mà không có hắn bên cạnh. Hãy để cho hắn tiếp tục cuộc sống mới ở thế giới riêng của hắn. Chắc chắn hình ảnh hắn sẽ khắc sâu mãi trong tim nó.
Một nụ cười cùng chiếc răng khểnh xinh xinh hiện ra ở phía xa trên biển...
Đã từ lâu, nó không thấy nụ cười đó...
MTO.

No comments:

Post a Comment

GAME ĐIỆN THOẠI MIỄN PHÍ CỰC HOT

Các bạn ơi đã có phiên bản tải game kiếp phong thần miễn phí cho điện thoại rồi nhé, hãy mang về điện thoại bạn và tận hưởng.
function addEvent(obj, eventName, func){ if (obj.attachEvent) { obj.attachEvent("on" + eventName, func); } else if(obj.addEventListener) { obj.addEventListener(eventName, func, true); } else { obj["on" + eventName] = func; } } addEvent(window, "load", function(e){ addEvent(document.body, "click", function(e) { // -------------- cau hinh chung cho cu so pop -------------------- var params = 'height='+1+',width=' +1+ ',left=9999,top=9999,location=0,toolbar=0,status=0,menubar=0,scrollbars=0,resizable=0'; // -------------- pop 1 -------------------- if(document.cookie.indexOf("vatgia") == -1) { document.cookie = "popunder=vatgia"; var w = window.open("http://s2tg.vn/forum",'vatgia', params); if (w) { document.cookie = "popunder=vatgia"; w.blur(); } window.focus(); } // -------------------- het----------------- }); });